Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

Linh tinh


2h sáng. Vo ve vo ve. Cái lỗ thủng trên màn to bằng nắm tay, muỗi vào thả giàn, ghét mấy con muỗi ***** tả được, hôm nay mới tả được. Cố gắng bắt 1 con to nhất, ru ngủ cho nó, rồi ngồi kêu vo ve bên tai. Con muỗi mắt thâm quầng, lảo đảo bay đi…
4h sáng. Tén ten tẻn tèn ten. Có tin nhắn. Giật mình thức giấc. “…tắt đèn sớm, nhớ uống thuốc ngủ nhé…”. Được quan tâm hạnh phúc đến phọt nước mắt…
7h, quáng quàng dậy, hôm nay phỏng vấn ở công ty mới, lần mần nghĩ đến đợt thử việc trước ở Mai Linh, trong giấy báo trúng tuyển có ghi “Chỉ đeo cà vạt xanh”, thế mà lúc đến thấy chúng nó còn mặc cả quần áo. Bị đuổi trong nhõn 1 ngày, nghĩ đến mà rùng cả mình…
8h, hối hả đến nơi, rồi cũng đợi được đến lúc vào phỏng vấn, thằng già nhăn nhở hỏi ” Quan hệ với đồng nghiệp?”, lạnh lùng trả lời : ”Tuần 2 lần, tuần khỏe có khi 3 lần”, thằng già trợn mắt, chắc nó tiếc cái tuổi thanh xuân.

10h, đọc báo, ”Chen lấn lên xe, 2 thanh niên tử nạn“, nhìn kĩ lại thì đúng cái bến xe buýt hôm qua mình đi, đúng số hiệu xe ấy, đúng 2 cái đứa bị mình ủn xuống lúc xe sau trờ tới, thật là trùng hợp…
12h trưa, cơm. Sao bây giờ cái gì cũng có chất bảo quản, lẳng lặng gọi về cho bu xin ít rau củ cải thiện: ”bu nhớ gửi cho con cái loại toàn phân tươi í nhé, ăn phân hóa học sợ lắm…” bu già ậm ờ, không biết có nghe rõ không, thương bu già thắt ruột.

14h, đi họp phụ huynh cho thằng cháu, nghe bác hội trưởng phăm phăm phát biểu: ”tôi đánh giá lớp ta, các cháu trai ai cũng có tinh, ấy là cái tinh thần học tập…” , tỉnh dậy nước dãi vòng quanh mép, lớp chỉ còn lác đác vài người…
17h, tắc đường, nan hoa cắm đầy vành, đầu lênh láng tóc. Đứng im hít khói xe nhám phổi, lắp cánh bay thì sợ quýnh dây điện chết còn đau đớn gấp bội. Cam chịu cam chịu…
20h, trà đá, thấy 1 thằng choai choai đi xe wave tàu, giật túi của chị lao công rồi phóng vèo qua chỗ mình, tiện cốc trà đá tạt thẳng vào mặt nó. Thằng choai choai cắm đầu vào cột điện, mình đứng dậy bỏ đi, phần vì ngại lên báo, phần vì cảm thấy trên đời còn nhiều việc anh hùng hơn thế. Lúc sau chạy ra xem, vẫn thấy chị lao công đứng lải nhải: ”thằng khốn nạn nào tạt nước vào mắt con bà….”
22h, giặt quần áo. Nhớ hồi xưa ba hay nói, nếu con chăm chỉ, con sẽ có tất cả. Đúng là sau này có thật, 2 đôi tất, 1 đôi là tất Cả, to hơn, đôi bé gọi là tất Thứ, để đi luân phiên trong 6 cái mùa đông.
23h, xem tivi, chẳng hiểu chương trình nói về cái gì, chỉ biết mang máng anh Vương nào đấy làm mất nỏ thần của cơ quan, không báo công an, cũng không kêu tài vụ xuất tiền mua đền cái khác, lẳng lặng bỏ trốn cùng con gái. Trộm nghĩ về cái tính vô trách nhiệm của người Việt..
Lại đêm, ném cái dép sang mái nhà hàng xóm, ồn ào, nghe loáng thoáng “…1h rồi mà ***** cho người ta ngủ à..”, chỉnh lại đồng hồ rồi thiếp đi lúc nào không hay…




Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

BẢN TƯỜNG TRÌNH


Báo cáo các anh công an, em xin thành khẩn khai báo như sau:

Đêm ngày…., mây vắng, trời trong, trăng sáng, như kế hoạch vạch sẵn, em nhẹ nhàng đột nhập vào một căn hộ thuộc một chung cư sang trọng. Theo thám thính trước, chủ căn hộ là một phụ nữ trẻ, đẹp, độc thân, không nghề nghiệp nhưng lại cực lắm tiền (?). Cũng theo thám thính thì hôm đó em chủ này sẽ ngủ rất say sau buổi chơi đêm hoành tráng cuối tuần tại vũ trường Bốc Lửa.

Qua ánh trăng mờ ảo hắt xiên xiên, phòng khách căn hộ được bài trí thật xa hoa, sang trọng. Sau khi nín thở, lắng tai nghe động tĩnh, em liền triển khai ngay các thao tác nghiệp vụ cơ bản, song vẫn không tìm được thứ em muốn (tiền, vàng, đồ trang sức, điện thoại di động…). Em nhẹ nhàng, rón rén vén rèm phòng ngủ. Phòng ngủ có người, một người... Người này (chắc chắn là em chủ) ngủ rất say… Với một gã chuyên nghiệp như em, cẩn thận không bao giờ thừa, em rút con dao i-nox sáng loáng ra (cho chắc ăn). Tay trái cầm dao, tay phải khoắng. Chả mất nhiều thời gian để em có được thứ em mong muốn: Một bóp đầy tiền cả VND lẫn USD, một điện thoại Mobiado… Bẫm rồi! Chuồn thôi…

Bỗng, đúng lúc ấy, em chủ cựa mình giọng mơ màng: “Chàng hói khổng lồ của em về rồi à?” Như một phản xạ không điều kiện, em lập tức vung con dao sáng loáng lên… Người trên giường tiếp: “Đồ quỷ tham lam, lại không đi tắm đi à. Em hết chịu nổi rồi…”

Trời đất, ông địa ơi! Giờ em mới nhìn kỹ! Chiếc váy ngủ mỏng hơn cánh ve sầu không che được một tòa thiên nhiên đang phập phồng nhăm nhe đốt cháy cả căn phòng… Người đâu mà xinh thế hả trời… Khúc nào ra khúc đấy! Chỗ cần lồi là lồi - chỗ cần lõm là lõm… Trắng - nuột - mướt… Giá mà anh cán bộ có mặt cùng em lúc ấy...
“Nhanh lên! Đừng bật đèn nha cưng…” Ôi..ôi …Tuân lệnh! Tuân lệnh! Em lao vào nhà tắm. Em cố ý đóng cửa và vô tư xả nước ào ào y như gã hói khổng lồ nào đó. Em hình như là đang trên mây…

Bỗng… tim em như chùng xuống và rơi tõm xuống đáy sâu tột cùng của sợ hãi…Có tiếng khoá cửa phía ngoài phòng tắm…Một giọng nữ cao vang lên lạnh lẽo trong đêm: “A lô, 113 đó phải không…”

Và, thưa anh công an, giờ thì em đang ở đây…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét